28
Th1
10

Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không?

’Chỉ sẽ sàng thôi một cái nắm tay

Đến bây giờ vẫn làm đau nhau đấy…’

Từ cái nắm tay đầu tiên, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu bình minh nắng đẹp và bao nhiêu đêm mưa gió đã trôi qua? Tôi vẫn thấy mình đứng ở đâu đó trong dòng chảy vô hình và miên viễn đó… Bàn tay yếu mềm của mình yên ổn trong tay anh, và thấy tim mình trọn vẹn thuộc về anh. Từ cái nắm tay đầu tiên.

Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không?

Không, tất nhiên là không rồi. Tình yêu giống như một dòng chảy, bắt nguồn từ đâu đó sâu thẳm trong núi cao, trong những mạch nguồn tha thiết dưới lòng đất hay từ hàng vạn những giọt mưa tích tụ trong không gian chứ không từ một khoảnh khắc. Nhưng giây phút anh đưa tay ra và nắm lấy bàn tay với những ngón dài quá mảnh khảnh của tôi, những mạch nguồn sâu kín ấy đã chảy thành sông thành suối, và tôi biết, sẽ vẫn còn chảy mãi, chảy mãi trong lòng tôi, cho đến ngày dòng chảy đời tôi tan vào với biển cả mênh mông.

Tay tôi, như Linh – người bạn thân khác giới đầu tiên của tôi – đã nói lần đầu tiên bạn nắm tay tôi: “Tay bạn mềm quá, rồi sẽ ra sao?”. Lúc đó tôi chỉ cười xòa, tôi nghĩ Linh quá nhạy cảm và lãng mạn, cho dù Linh rất hiểu tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ là tôi không yếu mềm như thế. Tôi cười còn Linh thở dài.

Bàn tay ấy cho tôi những trang viết, những nét vẽ, những đường kim mũi chỉ và những món ăn mà bạn bè vẫn thích. Bàn tay ấy, đặt vào tay anh, cho tôi một tình yêu vừa dịu dàng như dòng sông mùa nước lặng vừa vần vũ như những bão giông trên biển. Cũng bàn tay ấy, ôm lấy ngực trong những cơn đau nghẹn tim, và lặng lẽ lau nước mắt những ngày không anh. Giây phút tôi rút tay mình ra khỏi tay anh, tôi đã thấm đến tận cùng câu nói của Linh: “Tay bạn mềm quá, sau này sẽ ra sao”…

Sẽ ra sao?

Dĩ nhiên là không sao cả. Dĩ nhiên là có anh hay vắng anh mãi mãi thì tôi vẫn sống. Tôi vẫn làm việc, vẫn viết, vẫn vẽ, vẫn đọc sách, vẫn yêu cuộc sống và biết ơn đời. Tôi sẽ vẫn duyên dáng, vẫn thông minh, vẫn vươn lên và không ngừng theo đuổi những ước mơ của tôi. Đặt tay mình trong tay anh, tôi là đứa trẻ để anh yêu thương, nuông chiều và che chở. Buông tay anh rồi, tôi lại là đứa con gái bướng bỉnh, ngạo nghễ và luôn ngẩng cao đầu mà bước. Có anh hay không thì đời tôi vẫn vậy, tôi sẽ vẫn hối hả bước về phía trước, với những đam mê sống và những khao khát vươn lên của mình…

Nhưng trong cái dòng chảy tha thiết ấy, những đêm mưa nào đó tôi vẫn thấy mình đưa tay lên khẽ gạt nước mắt, những cuộc vui nào đó tôi vẫn thấy mình lặng lẽ bước ra ngoài nhìn trời xanh, những sớm mai nào đó thức dây tôi vẫn thấy ầm ào trong lòng mình những thanh âm bất tận của những lời âu yếm cũ. Tôi vẫn nhớ thương tình yêu đó. Cái nắm tay sẽ sàng đầu tiên của mấy năm về trước đó vẫn còn làm đau tôi.

Tôi đã nhìn vào đôi mắt ấm áp ấy và đưa tay cho anh, không phải tôi sợ hãi, cũng không phải tôi không tự mình bước đi được, nhưng tôi vẫn đặt tay mình vào tay anh, và thấy yên ổn đến nỗi tôi nghĩ mình có thể nhắm mắt mà bước được. Sau này tôi tự hỏi: “Mình có bao giờ hối hận về giây phút đó không?”. Không, tôi không hối hận, nếu quay lại ngày hôm đó, tôi sẽ vẫn nhìn vào mắt anh ấm áp và đưa tay cho anh. Đôi khi tôi nhớ lại buổi tối của ngày xa xưa ấy và cuộc trò chuyện cùng Linh, câu nói của Linh, rồi lại nghĩ đến cái nắm tay đầu tiên với anh, và những năm tháng về sau, tôi biết đó đã là một thứ định mệnh.

Sau này bên nhau, anh luôn nắm tay tôi, cả khi chúng tôi ngồi bên nhau trò chuyện, khi đi trên đường hay trong một bữa ăn cùng nhau. Tôi rất thích cảm giác đó, khi anh khẽ nắm lấy tay tôi, nhất là khi qua đường. Đôi khi tôi thấy hơi buồn cười, những con đường ở nước ngoài đâu như Việt nam, vậy mà cứ qua đường là anh lại nắm chặt tay tôi, như thể nếu anh không làm thế, tôi sẽ biến mất vào đâu đó giữa đám đông. Xa anh rồi, những con đường nhộn nhịp ấy, tôi qua đường một mình. Vô thức thôi, đầu vẫn ngẩng cao mà tôi thấy bước chân mình yếu đuối, tôi muốn có anh nắm lấy tay mình…

Từ cái nắm tay đầu tiên ấy, bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Bao nhiêu thương nhớ còn ở lại?

28
Th1
10

Hình như em không còn yêu anh nữa….

Hình như em không còn yêu anh nữa
Nên mùa đông lạc lối mãi không về
Phố trăn trở cùng nỗi buồn đêm vắng
Đến khi nào ta thôi hết đam mê.

Hình như em không còn yêu anh nữa
Nên cô đơn giăng kín lối anh về
Ai biết trước chuyện tình yêu đâu nhỉ
Anh trách được gì… khi em quay đi?

Hình như em không còn yêu anh nữa
Thương tình yêu chưa chín đã hao gầy
Cà phê đen nhuộm đắng lòng đêm trắng
Và bờ môi khi ai nói… chia tay.

Hình như em không còn yêu anh nữa
Nên hồ Gươm trầm lặng không cất lời
Tiếng yêu vỡ cho tình ai ngơ ngác
Hà Nội giật mình… xao xác cả mùa đông.

22
Th1
10

Cho Anh..

Cho anh một tâm hồn yếu đuối

Của những ngày heo may

Mùa đông gió…

 

Cho anh

Những đêm trắng mênh mang nhớ

Và nụ cười chưa tròn

Có đôi mắt rất trong

 

Em cho anh cả nỗi đợi chờ

Ấp ủ trái tim nóng

Khát bỏng yêu thương

 

Khi những con phố dài hoang mang lạc loài

Em viết tên anh bằng dấu chân của mưa

Mùa đông rơi vào hư không

Còn lại hơi thở anh

Em đang cố níu giữ

 

Nhưng chưa bao giờ anh hiểu

Bởi anh vô tình xa xôi

Như ngọn gió mùa đông

Cứ thổi về phương khác

Chỉ còn em ở lưng chừng nghiệt ngã

Yêu đương và xa lạ…

 

Bài thơ em viết về anh

Mãi còn dang dở

Em không muốn đi tiếp vì sợ vấp váp

Nhưng chưa khi nào đủ can đảm để dừng lại

 

Cho anh tất cả…

Nỗi nhớ quá sâu

Của những tận cùng đau buốt

Dở dang….

06
Th1
10

Người này và người đó (3)

Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó
ta chọn người kia – người mà chưa bao giờ hiểu rõ
về cuộc đời ta…

Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua
ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất
ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc
ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước
dù bão dông vẫn là người bạn đồng hành…

Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh
ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:
– tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?
– tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?
– tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?
– tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?
mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô…

Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta
ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt
đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón
đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết
đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết
có được không?

Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong
để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa
để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ
để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó
để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ
những nghiệt ngã của khóc thầm!

Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường
sẻ chia những bình yên đầy háo hức
nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được
không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt
cần phải khóc cho điều gì nữa đây?

Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay
ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận
sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước
có thật sự dễ dàng không?

Có thật sự tìm thấy được giọt nước hay chỉ là hình dáng của giọt nước mắt ta vay từ yêu thương?

06
Th1
10

Người này và người đó (2)

Ta chọn người này vì không dám bắt đầu lại từ đầu
ta chọn người này vì sợ những bất trắc ở một cuộc đời mới
ta chọn người này vì mọi người chung quanh ta vẫn luôn mong đợi
những-người-sống-giùm-cuộc-đời-ta…

Tại sao ta chọn người này? điều giản đơn quá mà
có một người chờ ta sau một ngày mệt mỏi
có một người thấm ướt khăn và lau dùm đôi bàn tay dính bụi
có một người giặt phai một mùi hương trên áo mà không cần hỏi
mùi hương ấy đến từ đâu?

Ta không chọn người đó bởi không tin vào những gì bền lâu
những giấc mơ nửa đêm về sáng
thương một người cũng như đánh rơi một giọt nước mắt
quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia

Ta không chọn người đó vì muốn từ chối những gì thuộc về… ngày xưa
những tuyệt vọng khi yêu một người mà cam tâm lãng quên thế giới
làm điều gì cũng sợ người kia sẽ đau nhói
nhất là lúc cuộc đời đưa ta về qua những hẻm tối
vẫn luôn luôn nhìn thấy một vì sao!

Khi được quyền chọn lựa ta đâu biết mình đang hạnh phúc xiết bao
có cơ hội nhìn thấy nụ cười hơn nước mắt
ta cho phép ta buông tay nơi này và giữ chặt ở một nơi khác
miễn sao lòng mình đủ thanh thản
cho những lần đối mặt ở ngày sau

Không cần biết người này cũng chênh vênh ngay từ lúc gật đầu
nỗi mơ hồ của người đứng trong làn sương mù buổi sáng
chỉ muốn bước chân tiếp theo sẽ đi cùng một người thân thiết
đi và cố tin vào một tình yêu bất biến
không chút nghi ngờ lẫn nhau!

Không cần biết người đó sợ đến mức nào cảm giác ngồi trong đêm thâu
chẳng dám nằm xuống vì biết rằng không muốn đứng lên nữa
tại sao yêu một người mà không thể tựa vai vào người đó
yêu một người mà phải học cách đứng một mình trong chiều gió
nhìn hơi ấm cứ cạn dần đi…

Khi ta chọn người này và trả lại người đó về trong ý nghĩ hoài nghi…
(và nỗi hoài nghi như thế nào chắc có lẽ chỉ riêng mình ta biết!)

05
Th1
10

Người này và người đó…

Tại sao ta chọn người này mà không là người đó
cũng như giữa nước chanh và tắc đá
vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ
để rồi ta trượt dài xuống vực sâu…
Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu
ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ
ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ
ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ
một điều gì đó không thể gọi tên…


Tại sao ta chọn người này… có lẽ ta cũng đã quên…
có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng
ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác
ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác
rồi cứ thế bước đi…
Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay
người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ
người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ
cho tất cả thương nhớ này…

Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm…)
ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi…)

 

 

Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười
hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống
nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng
làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm

Giữa người đó và người này…
tại sao ta không chọn người đó
dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!

http://matcuoi.comhttp://matcuoi.comhttp://matcuoi.comhttp://matcuoi.comhttp://matcuoi.comhttp://matcuoi.com

04
Th1
10

4.1.10

http://matcuoi.com
Sài Gòn chưa xa đã nhớ http://matcuoi.com

Đường vui đôi chân sớm trưa

Tình yêu chưa xa đã nhớhttp://matcuoi.com

Lời yêu tan trong tiếng mưa

Đường êm quen tên vẫn nhớ

Hẹn mãi như chưa bao giờ…

Sài Gòn mưa trưa, nắng sớm

Tìm cho ra ngôi quán êm

Hẹn nhau ngôi xanh như lá

Hẹn nhau trong nắng mượt mà http://matcuoi.com

Phố của em, của anh

Những bàn tay còn xanh

Ấp vào nhau tìm thêm phút nồng ấm hơi quen… http://matcuoi.com

Phố của nhau

Và em giữ tình yêu thật xanh

Giữ tình em thật hiền tháng ngày vẫn trôi yên http://matcuoi.com

http://matcuoi.com




Folder :x

Blog Stats

  • 66 hits

Top Clicks

  • Trống

Ngày tháng năm đời tôi… :)

Tháng Năm 2024
H B T N S B C
 12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031